Anh em từ Việt nam sang cùng anh em tại Budapest cùng gặp nhau trên tàu thủy. |
Học viên quân sự hai năm được về nước học
chính trị kết hợp nghỉ phép một lần. Trước ngày về phép, tâm trạng nôn nao khó
tả. Công tác chuẩn bị tiến hành kỹ luỡng như mở chiến dịch, mất thậm chí... nửa
năm trời. Mua quần áo, vải vóc, len dạ, xe đạp, thuốc men, quà cáp... tốn quá
nhiều thời gian. Bên nhà lại viết thư sang dặn dò mua thứ này mua thứ nọ. Đi
tàu hỏa nên trọng lượng hàng hóa cố gắng ở mức tối đa có thể: một chiếc đàn (xe
đạp tháo rời ra, buộc hai cái bánh, ghép cổ phuốc, ghi-đông, phụ tùng, nhồi
nhét trăm thứ bà dằn vào bên trong, sau đó dùng vải khâu lại như cái túi hồ lô,
khâu cả quai xách); một va-li "tổng cục" màu nâu nhạt, một túi du lịch…
Các anh lớn tuổi hay có thêm máy khâu
Singer. Một thời, siêu thị Skála bán thịt bò hộp Việt Nam (phẩm chất đã xuống cấp?!)
rẻ như bèo, anh em mình vào bao giờ cũng khuân ít nhất một xe đẩy, về chịu khó
rang lên cho se lại làm ruốc; hay có sáng kiến mua mỡ lợn về rán lấy mỡ nước, đổ
vào can nhựa, nhét vào tủ lạnh cho đông cứng, chờ ngày ra ga phía đông (Keleti
pályaudvar) lên đường về Việt Nam.
Buổi tối xuất phát ở ga Phía Đông, sáng mai
đã có mặt ở ga Csop. Toa tàu bị cẩu cao lên trên không trung, thay bánh sắt
khác, vì khổ rộng đường sắt của Hung và Liên Xô khác nhau (làm thế để nếu chiến
tranh xảy ra, anh không sử dụng được hệ thống đường sắt của tôi). Những lúc ấy,
cửa toa bị khoá chặt.
Trên đường về, cái thời còn đi tàu hỏa, anh
em được ghé Mát-xcơ-va dăm ba ngày chờ tàu về Bắc Kinh. Phòng Tùy viên quân sự
bên ấy hay bố trí cho anh em ta ở Khách sạn "Bông lúa vàng"
(Za-la-tơi Kô-lơ-xơ). Ngay cửa ra vào khách sạn có cái máy đánh giầy, nhét đồng
2 cô-pếch màu vàng vào, bấm nút là máy chạy ro ro. Cạnh đó có hàng thịt cừu nướng
(sá-sơ-lức) thơm điếc mũi. Tận dụng những ngày này, quân ta một mặt đi thăm thủ
đô của thiên đường chủ nghĩa xã hội, mặt khác nhờ bạn bè, người thân dẫn đi
lùng mua hàng hóa. Mát-xcơ-va có các "đặc sản" có thể mang về Hà Nội
như: quạt tai voi, bàn là, đài Ri-gôn-đa, máy khâu Trai-ca, nhung hươu Pan-tốck-crin,
xe đạp Xpút-nhích, xích, líp, nan hoa, moay-ơ xe đạp, giấy ảnh, nho khô, áo
bay... Các cửa hàng lớn là GUM và SUM. Ngoài ra có Thế giới thiếu nhi (Giét-xki
Mi-rờ). Phụ cấp đi đường ít ỏi, đâu như gần 3 rúp (trong khi đó, áo bay giá là
14 rúp). Chủ yếu anh em mình đã chuẩn bị đổi rúp Nga từ bên Hung: những hôm đi
lao động, tạt vào hàng rào doanh trại lính Nga ngoắc tay và bập bẹ vài câu tiếng
Nga (ghen-ghi = tiền), là các chú lính Nga xông ra đổi. Giá hời vì chỉ hơn nửa
già giá bên ngoài.
Những ai có tinh thần Bôn-sê-vích thường có
nguyện vọng ghé thăm Lăng Lê-nin. Cũng phải dùng mưu mẹo mới viếng được Lê-nin,
vì xếp hàng rất dài. Nhác trông thấy bóng anh cảnh sát, vội chạy ra, giơ vé máy
bay và hộ chiếu (đằng nào anh ta cũng chả xem đâu!) và trình bày hoàn cảnh
"éo le": tôi là người nước ngoài, rất ngưỡng mộ lãnh tụ Vla-đi-mia
I-lích Lê-nin của giai cấp vô sản toàn thế giới, nay sắp đến giờ ra sân bay (mặc
dù vé của mình là vé tàu hỏa ?!), chúng tôi cần sự giúp đỡ. Anh cảnh sát thật
thà như đếm chân tình dẫn mình lên chen hàng, thế là vào được.
Đến Bắc Kinh, lại được ăn chơi nhảy múa vài
ngày chờ tàu liên vận về Việt Nam. Phòng đợi ở ga Bắc Kinh rất lịch sự, có bàn
ghế và cốc chén bày sẵn. Trà để trong hộp, phích nước nóng ngay bên cạnh, uống
đậm nhạt thế nào, hành khách tự pha lấy. Thường, tùy viên quân sự bố trí cho
anh em ở luôn trong sứ quán, tiết kiệm ngoại tệ cho Nhà nước. Anh em cũng được
phát công tác phí, lấy số ngày nhân với tiêu chuẩn đã được Bộ quốc phòng quy định,
quanh quanh 3-5 nhân dân tệ. Hữu ái có lần bị bọn cảnh vệ sứ quán từ chối không
cho vào sứ quán vì... trông cái mặt giống người Tàu quá. Đoàn 10 người ăn cơm ở
sứ quán 3 lần (trên 20 bữa, cả trưa cả tối), nhưng thực đơn giống hệt nhau: cơm
nóng, bắp cải luộc, tim luộc, nước chấm. Nước luộc bắp cải lẫn tim nên màu hơi
đen đen, mùi vị chẳng giống ai. Những người ở đó nói "Chưa ăn thua gì. Bọn
tớ xơi kiểu này liên tục 12 tháng liền tù tì. Tim ở đây rẻ lắm".
Bắc Kinh hồi đó đã bắt đầu có tàu điện ngầm
(metro), nhưng là loại cổ lỗ sĩ, tức là đào đất lên như một cái hào khổng lồ, lắp
đặt đường ray xong, tạo trần rồi mới lấp đất lại. Cho nên, tàu điện ngầm chỉ ở
độ sâu 20-30 mét là cùng, không có hệ thống bán vé tự động, mà có "sơ
vơ" (soát vé) miệng la hét inh ỏi chen lấn khắp toa thu tiền, y như xe
buýt Hà Nội bây giờ. Phong cảnh ở Bắc Kinh đẹp, nhưng thành phố rộng quá (ở mức
độ nào đó, còn bao la hơn Mát-xcơ-va, vì các thắng cảnh Di hoà viên, Cố cung ở
cách trung tâm đến 40 km). Vả lại, không nhờ được ai dẫn đi, nên chưa có dịp
thăm thú được mấy. Hai nơi được anh em ta "vãn cảnh" nhiều nhất là Cửa
hàng Hữu nghị và Bách hóa Đại lầu. Loanh quan nữa thì ra Quảng trường Thiên An
Môn. Có thể kể thêm một cửa hàng nhỏ xíu bán các gói chè sen màu xanh lá cây nhạt
ở gần sứ quán. Đặc sản Trung Quốc là: bấm móng tay, dây đeo chìa khóa, kéo cắt
tóc, phích nước, sâm, táo (mua ở châu Âu về đến Việt Nam thì táo hỏng mất), thuốc
lá Đại tiền môn...
Hôm nào sứ quán đông quá, hết chỗ nghỉ, anh
em lại được tùy viên nghiến răng chi tiền cho ra ở Khách sạn Bắc Kinh. Hai người
một phòng, tít trên tầng 10 của tòa cao ốc, nhìn xung quanh thấy mê hồn, tỉnh cả
người. Chủ nghĩa xã hội cũng chỉ đến thế là cùng! Thú vị nhất là trên bàn viết
luôn để sẵn chục cái phong bì và tập giấy viết thư ướp nước hoa thơm lừng. Dù
không viết thư viết từ, ta cứ tự nhiên nhét các thứ đó vào va-li, sáng mai dậy
đã lại thấy cô phục vụ bổ sung đầy đủ với bộ mặt tươi như hoa, không nhăn nhó một
tẹo nào. Lại lẳng lặng nhét tiếp vào va-li. ăn uống trong khách sạn thật ấn tượng.
Sáng, 10 món. Trưa và tối, 20 món. Các món ăn đặt trên chiếc bàn xoay, ai muốn
thưởng thức món nào thì xoay nhẹ cái bàn một cái, cho tới khi gặp món ăn ưa
thích thì dừng bàn lại. Không nhớ hết tên các món, vì món nào cũng như món nào:
trông màu đen đen, nâu nâu, ăn vào có vị hơi hăng hắc, nhưng cảm giác nói chung
là tuyệt diệu. Đầu bếp giải thích, nấu các món này rất cầu kỳ, phải chuẩn bị thực
phẩm, ngâm tẩm thuốc bắc trước 6 tiếng đồng hồ.
Tàu hỏa đi từ Mát-xcơ-va về Bắc Kinh có 2
đường: qua Mông Cổ (ga Cáp Nhĩ Tân), hoặc qua Đại Liên. Mông Cổ hoang vu, đúng
là một sa mạc. Toa ăn trên tàu phục vụ món thịt ngựa hay thịt cừu tanh lòm,
quân ta khó nuốt trôi. Đến biên giới Trung Quốc phải đổi tàu. Mấy anh em lếch thếch
xách đồ vào phòng đợi. Trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết. Có hôm, Liên Xô và
Trung Quốc cãi nhau chửi nhau ra rả trên loa phóng thanh, anh em mình bị bỏ đói
trong phòng chờ, phải "lệ quyên" mang bánh kẹo (định làm quà về thăm
nhà) ra xơi, xót hết cả ruột. Lên được tàu Trung Quốc là mừng hú, cảm giác như
sắp về nhà tới nơi rồi. Toa tàu làm đẹp hơn, sơn màu xanh lá cây thẫm (tàu Liên
Xô sơn màu trắng bạc ngả sang xám), rộng hơn, ghế nằm êm hơn, phục vụ chu đáo
hơn, có nước nóng để tắm thoải mái. Trong toa có cả quạt máy đặt trong cái lồng
sắt chạy êm như ru và màn nhung xanh rêu che cửa sổ. Các cô gái Trung Quốc phục
vụ toa đã qua vòng tuyển chọn, trông mát mắt hơn mấy đồng chí nam giới khô
không khốc trên tàu Liên Xô. Có hôm, cả bọn ngồi mải mê chơi bài không chịu đi
ăn cơm, cô phục vụ mời mọc mãi mỏi cả mồm, tất cả vẫn lờ tịt, giả bộ không biết
tiếng. Cuối cùng, cô ta đành giở chiêu đặc biệt: "Em mời các anh đi ăn cơm
để nhà bếp họ còn nghỉ. Các anh thôi đi, không đánh bài nữa!". Cả hội ớ
ra, mắt tròn mắt dẹt. Thì ra, cô này từ bé đã ở Việt Nam, học hết cấp ba ở Hòn
Gai (Quảng Ninh), sau mới theo bố mẹ về Trung Quốc. Trên đường đi, có lần tới Đại
Đồng, tàu dừng lại 30 phút cho anh em leo lên Vạn Lý Trường Thành. Đến một ga,
quân Việt Nam mình xếp hàng mua cái bấm móng tay, xô đổ cả tủ kính của người
ta.
Tàu hỏa đi qua cầu Trường Giang 2 tầng, một
bên là Vũ Hán, một bên là... Thành Đô (không biết nhớ có lộn không?). Trận Xích
bích xưa kia diễn ra tại đây. Lần đầu tiên thấy một bến xe ô tô buýt chứa ngót
nghét 1.000 xe. Rồi qua vùng Hoa Nam trù phú. Ai đó bảo, Trung Quốc họ cố nắn
đường sắt liên vận qua các miền đất phì nhiêu giàu có, chịu thiệt khoảng cách
dài hơn, để thu phục sự trầm trồ tán thưởng của người nước ngoài với Trung Hoa
vĩ đại. Dân tình hồi đó mặc quần áo màu thâm: đen, tím, nâu. Không thấy ai mặc
quần áo màu sáng. Xe đạp phổ biến là xe đạp Vĩnh Cửu hoặc Phượng Hoàng. 12 giờ
trưa, thấy họ đưa nhau ra sân bóng rổ tập luyện hăng say lắm.
Về đến ga Bằng Tường có một dãy nhà tắm
30-40 buồng, buồng nào cũng vắt một chiếc khăn tắm có hoa to rực rỡ. Phục vụ
chu đáo đến mức hễ ai bước ra khỏi buồng tắm, cô gái ngồi bên ngoài lại vào thu
dọn chóng vánh, thu hồi khăn tắm cũ và vắt lên một chiếc khăn mới còn sực nức
mùi thơm.
ước vọng được ngồi xem tại Népstadion đã được
thực hiện
|
Bảo rằng học chính trị qua loa là không
đúng. Học căng ra phết, vì là học dồn dập, để sau đó một số chiến sĩ còn kịp về
quê. Chủ yếu học "Tình hình nước nhà hiện nay", "Một số âm mưu
thâm độc của đế quốc xâm lược", "Hai nhiệm vụ chiến lược của quân đội
cách mạng: bảo vệ và xây dựng Tổ quốc XHCN", "Đường lối đối ngoại của
Đảng ta".v.v... Học xong, phải viết bài thu hoạch nộp cho trợ lý chính trị.
PhanHong
No comments:
Post a Comment